Như tớ đã nói, đề 3 này là một đề thú vị, hay ho. Nhưng h tớ phải suy nghĩ lại, "Sụp đổ" ở đây có nghĩa là gì? Là khi phát hiện ra con ngừi mà chúng ta đang thần tượng, đang yêu mến, ngày đêm ăn có, ngủ có cái máy mp3 bên cạnh lại là một con người tệ hại, ko biết phải trái hay sự nghiệp của thần tượng đang đi xuống ??? Nếu vì lý do thứ 1 thì, có lẽ ko còn gì để nói, còn vương một chút niềm hi vọng, còn nghe nhạc, còn xem clip nhưng tình cảm có ai chắc chắn dc nó còn nguyên vẹn hay ko, hay h đây đối với họ tôi chỉ có một cái nhìn xa lạ, về một con ngừi khác chứ ko phải những người mà tôi đã từng tưởng tượng đến. Còn nếu điều thứ hai xảy ra, thì thật nực cười, nực cười vì tôi cũng chả thể nào rủ bỏ dc hình ảnh của họ trong trí óc, trong tâm hồn của tôi dc. Đã rất nhìu lần thất vọng rồi lại hi vọng, tôi vẫn dõi theo từng bước đi của họ, vẫn wan tâm đến chuyện họ làm gì, đi đâu cho dù họ có như thế nào đi chăng nữa. Tôi chỉ cần biết khi họ đau khổ, tôi đau khổ theo, khi họ vui, tôi vui... Vì đã rất nhìu chuyện xảy ra, tôi đã trải wa wá nhìu lần cái cảm giác ấy rồi, cái cảm giác cay đắng, đau lòng khi báo chí đăng tin, khi những ngừơi chung wanh dèm pha, khi mọi chuyện tưởng chừng nưh kết thúc lại mở ra một lối đi mới.
BSB, đã 15 năm trời họ sát cánh bên nhau, đã bao nhiu năm rồi từ khi tôi nhìn thấy họ, kể từ khi tôi phát hiện ra họ wan trọng với tôi như thế nào. Thật khó tin dc phải ko, một ban nhạc, đã 15 năm, họ vẫn tiếp tục bước đi, tiếp tục vươn lên và họ - chưa - từng bc ra khỏi con đường âm nhạc nưh bao ngừi lầm tưởng. 15 năm ,và biết bao nhiu fan hâm mộ cũng đã trải wa những năm tháng ấy, để chứng kiến nỗi thất vọng, sự đam mê của họ. Uh thì, tôi biết BSB, tôi yêu mến họ. Bây h , cho dù nếu sự nghiệp của họ đổ vỡ, uh, tôi sẽ kiếm một thần tượng khác, nhưng tôi sẽ chẳng bao h làm dc việc đưa người ấy lên xứng tầm với BSB trong tâm hồn tôi dc, mãi mãi, tôi luôn coi BSB là sự khởi đầu, là sự dẫn dắt tôi đến âm nhạc, là những người đã dạy tôi những điều lý thú wa những bài hát họ thể hiện và cả wa hành động của họ.
Tôi còn nhớ rất kỹ, kỹ lắm cơ. Hồi ấy đi đến đâu cũng BSB, lúc nào cũng "Get down get down...", cho đến khoảng năm 2000, một đợt sóng tạo nên bởi album No strings attached của N'sync đã khiến một vài ngừi wên lãng đi BSB, để rồi báo chí tờhi ấy đăng tin: "N'sync hạ gục đàn anh BSB" rồi lại những chuyện xui rủi khác xảy ra, đ5oc mà thấy bùn, thấy uất, tất nhiên ko bao h phủ nhận N'sync hát tốt, nhảy tốt nhưng cứ cầm tờ báo là lại thấy chóng mặt, để rồi tự hỏi, Jive cần gì phải tạo ra một N'sync, một BSB thứ hai, ựa trên hình mẫu của BSB, và nhờ công nghệ lăng xê mà lấy đà tiêu thụ album. Nhìu lúc cứ nghĩ lại mà ghét cả N'sync, ghét cả mấy tờ báo và ghét cả những ngừi đã vì N'sync mà way lưng với BSB. Để rồi với No strings, N'sync thu lợi rất nhìu, cũng chính ngay lúc ấy, BSB đã tung ra thị trường album Black and blue, một album như thể muốn nói lên sự oan ức mà báo chí đã dành cho họ. Tuy album này ko thể vượt wa con số của No strings nhưng với tôi, tôi đãt hấy dc những gì BSB đã cố gắng làm ra, đường đi của họ ko hề suôn sẻ như N'sync, và để nổi tiếng, họ đã làm việc c6ạt lực, tôi trân trọng những gì họ làm ra. 2 năm trôi wa kể từ cái ngày Black and blue tung ra, tôi chẳng còn nghe itn tức gì về BSB nữa, ngoài những tin scandal và nhìu thức khác nhưng tôi vẫn giữ vững niềm tin vào họ. Và cúi cùng thì những gì tôi mong đợi wả ko làm tôi thất vọng, mặc dù trc lúc đó, mọi thứ hoàn toàn khác. BSB, họ đã thể hiện mình là một ban nhạc ko dễ gì wên lãng bằng album Never gone. Với album này thì chất nhạc của họ đã có thay đổi, tôi ko còn thích như trc kia nữa, nhưng tôi vẫn trân trọng nó, nâng niu nó như của wuy.
Khó wên dc lắm chứ, khi tôi đã có cảm giác như thế với họ. Bởi vậy, đừng bao hhỏi tôi: "Liệu bạn có thể wên dc BSB???".